Đi vào bầu
trời trong trẻo
Osho
(Thiền
– Tự do đầu tiên và cuối cùng)
Tìm thấy
không gian bên trong
Cái trống rỗng là trung tâm bên trong nhất của bạn. Mọi
hoạt động đều chỉ ở phần ngoại vi: trung tâm bên trong nhất chỉ là số không.
Bạn là bầu trời. Mọi thứ khác chỉ là thời tiết |
Trong mùa hè
khi bạn thấy toàn bộ bầu trời trong trẻo vô tận, đi vào trong sự sáng tỏ ấy.
Thiền về bầu
trời đi: bầu trời mùa hè không mây, trống rỗng và trong trẻo vô tận, chẳng có
gì di chuyển trong nó, trong sự trinh bạch hoàn toàn của nó. Suy tư về nó, thiền
về nó, và đi vào sáng tỏ này. Trở thành sáng tỏ này, sáng tỏ tựa không gian
này.
Thiền về bầu
trời là đẹp đẽ. Nằm xuống để cho bạn quên đi mặt đất; nằm ngửa trên bất kì bãi
cát nào một mình, trên bất kì mảnh đất nào, và chỉ nhìn lên trời thôi. Bầu trời
trong trẻo sẽ có ích - trời không mây, vô tận. Khi nhìn lên, ngước nhìn vào bầu
trời, cảm thấy sự sáng tỏ của nó - sự mở rộng không giới hạn, không mây mù - và
rồi đi vào sự sáng tỏ đó, trở thành một với nó. Cảm thấy dường như bạn đã trở
thành bầu trời, thành không gian.
Kĩ thuật này
- nhìn vào sự sáng tỏ của bầu trời và trở thành một với nó - là một trong những
kĩ thuật được thực hành nhiều nhất. Nhiều tín ngưỡng đã dùng kĩ thuật này. Và đặc
biệt cho tâm trí hiện đại, nó rất có ích, vì chẳng có gì còn lại trên trái đất
để thiền nữa - chỉ còn bầu trời. Nếu bạn nhìn xung quanh, mọi thứ đều nhân tạo,
mọi thứ đều bị giới hạn, với biên giới, giới hạn. Chỉ có bầu trời là tĩnh lặng,
may mắn thay, cởi mở cho việc thiền.
Thử kĩ thuật
này đi, nó sẽ có ích, nhưng nhớ ba điều.
Một: đừng nháy mắt - cứ nhìn thẳng. Cho dù mắt bạn có cảm thấy mỏi và nước mắt chảy ra, cũng đừng lo lắng. Ngay cả những giọt nước mắt đó sẽ là một phần của việc khuây khoả; chúng sẽ có ích. Những giọt nước mắt đó làm cho mắt bạn được hồn nhiên hơn và được tắm trong tươi tắn. Bạn cứ nhìn thôi.
Một: đừng nháy mắt - cứ nhìn thẳng. Cho dù mắt bạn có cảm thấy mỏi và nước mắt chảy ra, cũng đừng lo lắng. Ngay cả những giọt nước mắt đó sẽ là một phần của việc khuây khoả; chúng sẽ có ích. Những giọt nước mắt đó làm cho mắt bạn được hồn nhiên hơn và được tắm trong tươi tắn. Bạn cứ nhìn thôi.
Điều thứ
hai: đừng nghĩ về bầu trời, nhớ lấy. Bạn có thể bắt đầu nghĩ về bầu trời. Bạn
có thể nhớ đến nhiều bài thơ, nhiều bài thơ hay về bầu trời - thế thì bạn sẽ lỡ
mất vấn đề. Bạn không nên nghĩ về nó - bạn nên đi vào nó, bạn nên trở thành một
với nó - vì nếu bạn bắt đầu nghĩ về nó, lần nữa rào chắn sẽ được dựng lên. Bạn
lại lỡ bầu trời lần nữa, và bạn lại bị bao vây trong tâm trí mình lần nữa.
Đừng nghĩ về
bầu trời. Là bầu trời đi. Chỉ nhìn và di chuyển vào trong bầu trời, và cho phép
bầu trời di chuyển vào trong bạn. Nếu bạn di chuyển vào trong bầu trời, bầu trời
sẽ di chuyển vào trong bạn ngay lập tức.
Làm sao bạn
có thể làm được việc đó? Làm sao bạn sẽ làm được việc đó - việc chuyển vào
trong bầu trời này? Cứ nhìn xa mãi xa mãi đi. Cứ tiếp tục nhìn - dường như bạn
đang cố tìm ra biên giới. Đi sâu vào. Đi vào nhiều nhất có thể được. Chính khoảnh
khắc đó sẽ phá vỡ rào chắn. Và phương pháp này nên được thực hành trong ít nhất
bốn mươi phút; ít hơn sẽ không có tác dụng, sẽ không có ích nhiều lắm.
Khi bạn thực
sự cảm thấy rằng bạn đã trở thành một, thế thì bạn có thể nhắm mắt. Khi bầu trời
đã đi vào trong bạn, bạn có thể nhắm mắt. Bạn sẽ có thể thấy nó cũng ở bên
trong nữa. Cho nên chỉ sau bốn mươi phút, khi bạn cảm thấy rằng cái một đã xảy
ra và có sự cảm thông và bạn đã trở thành một phần của nó và tâm trí không còn
nữa, nhắm mắt lại và duy trì trong bầu trời bên trong.
Sáng tỏ sẽ
giúp cho điều thứ ba: “đi vào sáng tỏ đó.” Sáng tỏ sẽ giúp - bầu trời không ô
nhiễm, không mây. Nhận biết về sáng tỏ tất cả đang bao quanh bạn. Đừng nghĩ về
nó; chỉ nhận biết về sáng tỏ, cái thuần khiết, cái hồn nhiên. Không nên lặp lại
những lời này. Bạn phải cảm thấy chúng chứ đừng nghĩ về chúng. Và một khi bạn
nhìn vào trong bầu trời, cảm giác sẽ đến, vì việc tưởng tượng ra những điều này
không phải là phần bạn - chúng có đấy rồi. Nếu bạn nhìn chúng sẽ bắt đầu xảy ra
cho bạn. Nếu bạn thiền về bầu trời không mây rộng mở, bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy
nhận biết rằng dường như bầu trời trong trẻo cũng đã đi vào trong bạn nữa. Sẽ
có khoảng hở. Với thời gian, ý nghĩ sẽ dừng - dường như giao thông đã dừng và
không ai di chuyển nữa.
Ban đầu đấy
chỉ là những khoảnh khắc, nhưng ngay cả những khoảnh khắc đó cũng đang biến đổi.
Lát nữa thôi tâm trí sẽ chậm dần, lỗ hổng lớn hơn sẽ xuất hiện. Trong vài phút
sẽ không còn ý nghĩ nữa, không còn mây nữa. Và khi không còn ý nghĩ, không mây,
bầu trời bên ngoài và bầu trời bên trong trở thành một, vì chỉ ý nghĩ mới tạo
ra bức tường. Chỉ vì ý nghĩ mà bên ngoài mới là bên ngoài và bên trong mới là
bên trong. Khi ý nghĩ không có đó, bên ngoài và bên trong mất biên giới của
chúng, chúng trở thành một. Biên giới chưa bao giờ thực sự tồn tại ở đó cả.
Chúng chỉ dường như có đó bởi vì ý nghĩ, cái rào chắn.
Nhưng đấy
không phải là mùa hè, bạn sẽ làm gì đây? Nếu bầu trời đầy mây, không trong
sáng, thế thì nhắm mắt lại và đi vào bầu trời bên trong. Nhắm mắt, và nếu bạn
thấy ý nghĩ nào đó, thấy chúng dường như chúng là mây nổi trên bầu trời. Nhận
biết về nền tảng, về bầu trời, và về khác biệt với ý nghĩ.
Chúng ta quá
bận tâm tới ý nghĩ và chẳng bao giờ nhận biết đến lỗ hổng. Một ý nghĩ trôi qua,
và trước khi một ý nghĩ khác đi vào, có một lỗ hổng - trong lỗ hổng đó bầu trời
có đấy. Thế thì, bất kì khi nào không có ý nghĩ, sẽ có gì ở đấy? Cái trống rỗng
có đấy. Cho nên nếu bầu trời mây mù - không phải vào mùa hè và trời không trong
- nhắm mắt lại tập trung tâm trí bạn vào nền tảng, bầu trời bên trong mà trong
đó ý nghĩ tới rồi đi. Đừng chú ý nhiều tới ý nghĩ; chú ý đến không gian trong
đó chúng di chuyển.
Chẳng hạn,
chúng ta đang ngồi trong phòng này. Tôi có thể nhìn vào căn phòng này theo hai
cách. Hoặc tôi có thể nhìn vào bạn, để cho tôi dửng dưng với không gian bạn
đang ở trong đó, không gian căn phòng, cái phòng bạn đang ở đó - tôi nhìn vào bạn,
tôi tập trung tâm trí mình vào bạn, người đang ở đây, và không chú ý vào căn
phòng nơi bạn đang ở - hay, tôi có thể thay đổi cách tập trung của mình: tôi có thể
nhìn vào không gian của căn phòng, và tôi trở nên dửng dưng với bạn. Bạn có đấy, nhưng nhấn mạnh
của tôi, sự hội tụ của tôi, là vào căn phòng. Thế thì toàn bộ khung cảnh thay đổi.
Làm điều này
trong thế giới bên trong đi. Nhìn vào không gian. Ý nghĩ đang di chuyển trong
nó: dửng dưng với chúng, đừng chú ý gì vào chúng cả. Chúng có đó; ghi nhận rằng
chúng có đó, đang di chuyển. Giao thông đang vận hành trên phố. Nhìn vào phố và
dửng dưng với giao thông. Đừng nhìn để thấy người đi qua; chỉ biết rằng cái gì
đó đang trôi qua và nhận biết về không gian mà nó diễn ra trong đó. Thế thì bầu
trời mùa hè xảy ra bên trong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét