THIỀN KHÔNG
PHẢI LÀ NỘI QUAN
Nội
quan (introspection) là việc suy nghĩ về bản thân bạn. Tự nhớ
(Self-remembering, chánh niệm) không phải là suy nghĩ chút nào: đấy là việc trở nên nhận biết
về bản thân bạn. Khác biệt khá tinh tế, nhưng rất lớn.
Jntrospection
is thinking about yourself. Self-remembering is not thinking at all: it is
becoming aware of yourself. The difference is subtle, but very great.
Tâm
lí học phương Tây nhấn mạnh vào nội quan còn tâm lí học phương Đông nhấn mạnh vào
tự nhớ. Khi bạn nội quan, bạn làm gì? Chẳng hạn, bạn đang giận: bạn bắt đầu
nghĩ về cơn giận, nó đã phát sinh thế nào. Bạn bắt đầu phân tích tại sao nó lại
sinh ra, phán xét liệu như thế nó là tốt hay xấu. Bạn bắt đầu biện luận rằng bạn
đã cáu bởi vì tình huống là như vậy.
Westem psychology insists on introspection, and Eastern psychology
insists on self-remembering. When you introspect what do you do? For example,
you are angry: you start thinking about anger how it is caused. You start
analyzing why it is caused. You start judging whether it is good or bad. You
start rationalizing that you had been angy because the situation was such.
Bạn
nghiền ngẫm về cơn giận, bạn phân tích cơn giận, nhưng tiêu điểm của chú ý vẫn
là vào cơn giận, không phải vào cái ta. Toàn bộ ý thức của bạn đều tập trung
vào cơn giận: bạn đang quan sát, phân tích, liên kết, nghĩ ngợi về nó, cố hình
dung ra cách né tránh, cách gạt bỏ nó, cách không phạm lại nó lần nữa. Đây là
quá trình suy nghĩ. Bạn sẽ đánh giá nó là “xấu” vì nó có tính phá hoại.
You
brood about anger, you analyze anger, but
the
focus of attention is on the anger, not on the self. Your whole consciousness
is focused on the anger:
you
are watching, analyzing, associating, thinking about it, trying to figure out
how to avoid, how to get rid of it, how not to do it again. This is a thinking prosess
You will judge it "bad"
because it is destructive
Tâm
lí học phương Đông nói, “Nhận biết. Đừng cố phân tích cơn giận, không cần
thiết. Chỉ nhìn vào nó, nhưng nhìn có nhận biết. Chớ bắt đầu suy nghĩ.”
Eastern psychology
says, "Be aware. Don’t try to analyze anger, there is no need. Just look at
it, but
look with awareness.
Dont start thinking."
Trong
thực tế nếu bạn bắt đầu nghĩ, việc suy nghĩ sẽ trở thành rào chắn cho việc nhìn
vào cơn giận. Thế thì việc nghĩ sẽ chộp lấy nó. Thế thì việc nghĩ sẽ tựa như
đám mây bao quanh nó; sáng tỏ sẽ bị mất. Đừng nghĩ gì cả. Hãy ở trong trạng
thái vô suy nghĩ, và nhìn.
In
fact if you start thinking then thinking will become a barrier to looking at
the anger. Then thinking will garb it Then thinking will be like a cloud
surrounding it, the clarity will be lost. Don’t think at all. Be in a state of
no thought, and look.
Khi
thậm chí không có đến một gợn sóng suy nghĩ giữa bạn và cơn giận, cơn giận bị
đương đầu, bị đón gặp. Bạn không mổ xẻ nó. Bạn không bận tâm đi về ngọn nguồn của
nó, vì ngọn nguồn là trong quá khứ. Bạn không đánh giá nó, vì khoảnh khắc bạn
đánh giá nó, suy nghĩ sẽ bắt đầu. Bạn không đưa ra bất kì lời thề nào rằng “Tôi
sẽ không gây ra nó nữa,” vì lời thề đó sẽ dẫn bạn vào tương lai. Trong nhận biết
bạn vẫn còn với cảm giác về giận dữ, chính ngay ở đây bây giờ. Bạn không quan
tâm tới việc thay đổi nó, bạn không quan tâm tới việc suy nghĩ về nó - bạn quan
tâm tới việc nhìn trực tiếp vào nó, mặt đối mặt, trực diện. Thế thì đấy là tự
nhớ.
When there is not
even a ripple of thinking between you and the anger, the anger is faced, encountered
You dont dissect
it You dont bother to go to its source, because the souce is in the past. You don’t
judge it, because the moment you judge it, thinking starts. You don’t take any
vow that "I will not do it"" because that vow leads you into the
future. In awareness you remain with the feeling of anger, exactly herenow You
are not interested in changing it" you are not interested in thinking
about it - you are interested to
look at it directly, face to face, immediate. Then it isself-remembering.
Và
điều này là cái đẹp của nó: rằng nếu bạn có thể nhìn vào cơn giận, nó sẽ biến mất.
Nó không chỉ biến đi trong khoảnh khắc đó - chính sự biến mất của nó bởi cái
nhìn sâu sắc của bạn lại đem cho bạn chìa khoá – không cần phải dùng đến ý chí
nữa, không cần phải ra bất kì quyết định gì cho tương lai, và cũng chẳng cần gì
phải đi tới ngọn nguồn nguyên thuỷ nơi nó tới nữa. Điều đó không cần thiết. Bây
giờ bạn đã có chìa khoá: nhìn vào cơn giận, và cơn giận biến mất. Và cái nhìn
này có mãi mãi. Bất kì cơn giận nào có đó, bạn đều có thể nhìn; thế thì việc
nhìn này trưởng thành sâu sắc hơn.
And this is the
beauty of it: tbat if you can look at anger it disappears. It not only
disappears in that moment- the very
disappearance of it by your deep
look gives you the key - there is no need to use will, there is no need
to make any decision for the future, and there is no need to go to the original
source from which it comes. It is unnecessary. You have the key now: look at
anger and anger disappears. And this look is available forever. Whenever anger
is there you can look; then this looking grows deeper.
Có
ba giai đoạn của việc nhìn.
Thứ nhất, khi cơn giận đã xảy ra và đã qua; dường
như bạn nhìn vào cái đuôi biến mất - con voi đã đi qua; chỉ cái đuôi còn lại
đó. Khi cơn giận đã có đấy, bạn đã tham dự sâu sắc trong nó đến mức bạn thực sự
không nhận biết. Khi cơn giận gần như đã biến đi, chín mươi chín phần trăm đã
qua - chỉ một phần trăm, phần cuối cùng của nó, là đang diễn ra, đang tan biến
vào trong đường chân trời xa xa - thế thì bạn mới trở nên nhận biết. Đây là trạng
thái đầu tiên của nhận biết - tốt, nhưng không đủ.
Trạng thái thứ hai là khi
con voi có đó - không phải cái đuôi - khi tình huống đang chín muồi. Bạn đang
thực sự giận dữ tại đỉnh, đang sôi lên, đang bùng ra - thế thì bạn trở nên nhận
biết.
There are three stages
of looking. First, when the anger has already happened and gone; as if you look
at a tail
disappearing- an elephant has gone; only the tail is there. When the anger was
there, you
were so deeply
involved in it you could not really be aware. When the anger has almost
disappeared, ninety-nine percent gone – only one percent, the last part of it, is still
going, disappearing into the far horizon - then you become aware. This is the
first state of awareness - good, but not
enough. The second state is when the elephant is there - not the tail – when the
situation is ripe. You are really angry to the peak, boiling, burning – then you
become
aware.
Thế
rồi vẫn còn trạng thái thứ ba: cơn giận còn chưa tới, nó vẫn đang tới - không
phải cái đuôi mà là cái đầu. Nói chỉ mới đi vào vùng ý thức và bạn đã nhận biết,
thế thì con voi sẽ chẳng bao giờ hiện hình ra nữa. Bạn đã giết chết nó trước
khi nó được sinh ra. Đó là việc ‘kiểm soát sinh đẻ’. Hiện tượng này đã không xảy
ra; thế thì nó chẳng để lại dấu vết gì.
Then there is
still a third stage: the anger has not come, is still coming - not the tail but
the head. It is just entering your area of consciousness and you become aware,
then the elephant never materializes.
You killed the
animal before it was born. That is birth control. The phenomenon has not
happened; Then it leaves no trace.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét