Sư tử và cừu
Osho
Tính một
mình là thực tại tối thượng. Người ta tới một mình, người ta đi một mình; và giữa
hai cái một mình này chúng ta tạo ra đủ mọi loại quan hệ và tranh đấu, chỉ để tự
lừa mình - bởi vì trong cuộc sống nữa, chúng ta vẫn còn một mình. Nhưng tính một
mình không phải là cái gì đó để mà buồn; nó là cái gì đó để vui đấy chứ. Có hai
từ - từ điển sẽ nói chúng có cùng nghĩa, nhưng sự tồn tại cho chúng nghĩa hoàn
toàn đối lập. Một từ là đơn độc và từ kia là một mình. Chúng không đồng nghĩa.
Đơ n độc là trạng thái tiêu cực, giống như bóng tối. Đơn độc nghĩa là bạn thiếu
ai đó; bạn trống rỗng, và bạn sợ hãi trong vũ trụ bao la này. Một mình có nghĩa
hoàn toàn khác: Nó không ngụ ý rằng bạn thiếu ai đó, nó ngụ ý rằng bạn đã tìm
thấy bản thân mình. Nó tuyệt đối tích cực.
Tìm ra bản
thân mình, bạn đã tìm thấy nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc sống, niềm vui
của cuộc sống, sự huy hoàng của cuộc sống. Tìm thấy bản thân mình là việc tìm
thấy vĩ đại nhất trong cuộc sống con người, và việc tìm thấy này là có thể chỉ
khi bạn một mình. Khi tâm thức bạn không bị chen chúc bởi bất kì cái gì, bởi bất
kì ai, khi tâm thức bạn hoàn toàn trống rỗng - trong sự trống rỗng đó, trong
cái không đó, phép màu xảy ra. Và phép màu đó là nền tảng của tất cả mọi tính
tôn giáo.
Phép màu là ở
chỗ khi không có gì khác để tâm thức bạn ý thức tới, tâm thức quay về bản thân
nó. Nó trở thành vòng tròn. Không tìm thấy chướng ngại, không tìm thấy đối thể,
nó quay về cội nguồn. Và khoảnh khắc vòng tròn hoàn tất, bạn không còn chỉ là
sinh linh bình thường nữa; bạn đã trở thành một phần của tính thượng đế vẫn bao
quanh sự tồn tại. Bạn không còn là bản thân mình; bạn đã trở thành một phần của
toàn thể vũ trụ - nhịp đập tim bạn bây giờ là nhịp đập tim của bản thân vũ trụ.
Đây là kinh
nghiệm các nhà huyền môn đã tìm kiếm cả đời họ, trong nhiều thời đại. Không có
kinh nghiệm khác cực lạc hơn, phúc lạc hơn. Kinh nghiệm này biến đổi toàn thể
quan điểm của bạn: Nơi thường có bóng tối, bây giờ có ánh sáng; nơi thường có
khổ, nay có phúc lạc; nơi thường có giận dữ, căm ghét, sở hữu, ghen tị, thì chỉ
có hoa đẹp của tình yêu. Toàn thể năng lượng đã bị phí hoài trong những xúc động
tiêu cực không còn bị phí hoài nữa; nó lấy khuynh hướng tích cực và sáng tạo.
Mặt khác bạn
không còn là cái ta cũ nữa; mặt khác lần đầu tiên bạn là cái ta đích thực của
mình. Cái cũ đã mất rồi, cái mới đã tới. Cái cũ đã chết; cái mới thuộc vào cái
vĩnh hằng, cái mới thuộc vào cái bất tử. Chính bởi vì kinh nghiệm này mà các
nhà tiên tri của Upanishad đã tuyên bố con người là amritasya putrah -
"Con trai và con gái của cái bất tử."
Chừng nào bạn
còn chưa biết tới bản thân mình là bản thể bất tử, một phần của cái toàn thể, bạn
sẽ vẫn còn sợ cái chết. Sợ chết là đơn giản bởi vì bạn không nhận biết về cội
nguồn bất tử của cuộc sống. Một khi cái vĩnh hằng của bản thể bạn được nhận ra,
cái chết trở thành dối trá lớn nhất trong sự tồn tại. Cái chết chưa bao giờ đã
xảy ra, không bao giờ xảy ra và sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì cái đang hiện hữu
bao giờ cũng còn đấy trong các hình dạng khác nhau, ở các mức độ khác nhau,
nhưng không có sự gián đoạn. Cái vĩnh hằng trong quá khứ và cái vĩnh hằng trong
tương lai cả hai đều thuộc vào bạn. Và khoảnh khắc hiện tại trở thành điểm gặp
gỡ của hai cái vĩnh hằng: một cái đi về quá khứ, một cái đi về tương lai.
Việc nhớ lại
sự một mình của bạn phải không chỉ là của tâm trí; mọi thớ thịt con người bạn,
mọi tế bào thân thể phải nhớ điều đó - không như một lời, mà như một cảm giác
sâu sắc. Quên mất bản thân mình là tội lỗi duy nhất có đó, và nhớ tới bản thân
mình là đức hạnh duy nhất.
Phật Gautama
đã nhấn mạnh một từ liên tục trong bốn mươi hai năm, sáng và tối; từ này là
samasati - nó nghĩa là "nhớ đúng." Bạn nhớ nhiều thứ - bạn có thể trở
thành một cuốn bách khoa từ điển Encyclopedia Britannica; tâm trí bạn có khả
năng nhớ tất cả các thư viện của thế giới - nhưng điều đó không phải là nhớ
đúng. Chỉ có một nhớ đúng thôi - khoảnh khắc bạn nhớ tới bản thân mình.
Phật Gautama
hay minh hoạ quan điểm của mình bằng câu chuyện cổ về con sư tử cái thường nhảy
từ đồi đất này sang đồi đất khác, và giữa hai đồi đất đó một đàn cừu lớn đang
đi. Con sư tử cái đang mang thai, và đã sinh con khi đang nhảy. Con sư tử con
rơi vào đàn cừu, được cừu nuôi nấng, một cách tự nhiên, nó tin bản thân nó cũng
là cừu. Điều đó có chút ít kì lạ bởi vì nó to thế, khác thế - nhưng có lẽ nó chỉ
là một điều kì dị của tự nhiên thôi. Nó được nuôi lớn như một kẻ ăn chay.
Nó lớn lên,
rồi một hôm một con sư tử già đang đi tìm thức ăn tới gần đàn cừu này - và nó
không thể tin được vào mắt mình. Ở giữa đàn cừu, có một con sư tử non trong sự
huy hoàng trọn vẹn của nó, và đàn cừu này lại không sợ. Con sư tử quên mất thức
ăn; nó đuổi theo đàn cừu... và nó trở nên ngày một phân vân hơn, bởi vì con sư
tử non cũng chạy cùng đàn cừu. Cuối cùng nó bắt lấy con sư tử non. Con sư tử
non kêu khóc van xin con sư tử già, "Bác ơi, xin bác cho con đi với mọi
người đi."
Nhưng con sư
tử già lôi nó tới một cái hồ gần đó - cái hồ yên tĩnh không gợn sóng nào, nó giống
như tấm gương thuần khiết - và con sư tử già bắt con sư tử non nhìn cái bóng của
mình trong hồ, và cũng có cái bóng của con sư tử già. Bỗng nhiên có sự biến đổi.
Khoảnh khắc con sư tử non thấy nó là ai, có tiếng gầm lớn - toàn thể thung lũng
vang vọng tiếng gầm của con sư tử non. Nó chưa bao giờ gầm trước đây bởi vì nó
chưa bao giờ nghĩ rằng nó là con gì khác hơn cừu.
Con sư tử
già nói, "Công việc của ta hoàn thành rồi; bây giờ đấy là tuỳ ở con. Con
có muốn quay lại với bầy đoàn của mình không?" Con sư tử non cười phá
lên. Nó nói, "Con xin lỗi, con đã hoàn toàn quên mất mình là ai. Và con biết
ơn thầy vô cùng thầy đã giúp con nhớ lại."
Phật Gautama
hay nói, "Chức năng của thầy là giúp ông nhớ mình là ai." Bạn không
phải là một phần của thế giới trần tục này; nhà bạn là nhà của điều thiêng
liêng. Bạn bị lạc trong quên lãng; bạn đã quên mất rằng bên trong bạn, Thượng đế
được ẩn kín. Bạn chưa bao giờ nhìn vào bên trong - bởi vì mọi người đều nhìn ra
ngoài, bạn cũng cứ nhìn ra ngoài.
Ở một mình
là một cơ hội lớn, một phúc lành, bởi vì trong sự một mình của mình, bạn nhất định
tình cờ bắt gặp bản thân mình và lần đầu tiên nhớ mình là ai. Biết rằng mình là
một phần của sự tồn tại thiêng liêng là được tự do khỏi cái chết, tự do khỏi khổ,
tự do khỏi lo âu; tự do khỏi tất cả những cái đã từng là ác mộng cho bạn trong
nhiều nhiều kiếp.
Trở nên ngày
một định tâm trong sự một mình sâu sắc của bạn. Đó là điều thiền là gì: trở
thành định tâm trong sự một mình của riêng mình. Sự một mình phải là thuần khiết
tới mức thậm chí không một ý nghĩ, thậm chí không một tình cảm quấy rối nó. Khoảnh
khắc sự một mình của bạn hoàn chỉnh, kinh nghiệm của bạn về nó sẽ trở thành chứng
ngộ của bạn. Chứng ngộ không phải là cái gì đó tới từ bên ngoài; nó là cái gì
đó trưởng thành từ bên trong bạn. Quên cái ta của bạn là tội lỗi duy nhất. Và
nhớ cái ta của bạn, trong cái đẹp hoàn toàn của nó, là đức hạnh duy nhất, tôn
giáo duy nhất. Bạn không cần là người Hindu giáo, bạn không cần là người Mô ha
mét giáo, bạn không cần là người Ki tô giáo - tất cả mọi điều bạn cần để mang
tính tôn giáo là hãy là chính bản thân mình.
Và thực tế,
chúng ta không tách rời, ngay cả bây giờ - không ai tách rời cả; toàn thể sự tồn
tại là một đơn vị hữu cơ. Ý tưởng tách rời là bởi vì sự quên lãng của chúng ta.
Nó cũng gần giống như mọi cái lá của cây bắt đầu nghĩ nó là tách rời, tách rời
khỏi các lá khác... nhưng sâu bên dưới chúng đều được nuôi dưỡng bởi cùng rễ.
Nó là một cây; lá có thể nhiều. Nó là một sự tồn tại; cách biểu lộ có thể là
nhiều. Biết tới bản thân mình, một điều trở nên tuyệt đối rõ ràng: Không người
nào là hòn đảo cả - chúng ta là lục địa, lục địa bao la, sự tồn tại vô hạn
không có biên giới nào. Cùng cuộc sống đang chạy qua tất cả, cùng tình yêu trút
đầy mọi trái tim, cùng niềm vui nhảy múa trong mọi bản thể. Chỉ bởi vì hiểu lầm
của mình, chúng ta tưởng mình tách rời.
Ý tưởng tách
rời là ảo tưởng của chúng ta. Ý tưởng về cái một sẽ là kinh nghiệm của chúng ta
về chân lí tối thượng. Chỉ cần thêm một chút ít thông minh nữa và bạn có thể bước
ra khỏi nơi u ám, nỗi khổ, địa ngục mà trong đó toàn thể nhân loại đang sống.
Bí mật của việc đi ra khỏi địa ngục này là nhớ tới bản thân mình. Và việc nhớ lại
này sẽ trở thành có thể nếu bạn hiểu ý tưởng rằng bạn là một mình. Bạn có thể
đã sống với vợ bạn hay với chồng bạn trong năm mươi năm; dầu vậy các bạn vẫn là
hai. Vợ bạn một mình, bạn một mình. Bạn đã cố gắng tạo ra cái mẽ ngoài rằng
"Chúng ta không một mình," rằng "Chúng ta là một gia đình,"
rằng "Chúng ta là xã hội," rằng "Chúng ta là văn minh," rằng
"Chúng ta là văn hoá," rằng "Chúng ta là tôn giáo có tổ chức,"
rằng "Chúng ta là đảng phái chính trị có tổ chức." Nhưng tất cả những
ảo tưởng này sẽ chẳng có ích gì.
Bạn phải nhận
ra, dù điều đó dường như đau đớn thế nào lúc ban đầu, rằng "Mình một mình
và ở mảnh đất kì lạ." Việc nhận ra này, lần đầu tiên, là đau đớn. Nó lấy
đi tất cả những ảo tưởng của chúng ta - vốn là những điều an ủi lớn. Nhưng một
khi bạn đã dám chấp nhận thực tại này, cái đau biến mất. Và ẩn đằng sau nỗi đau
là phúc lành lớn nhất của thế giới: Bạn đi tới biết bản thân mình. Bạn là thông
minh của sự tồn tại; bạn là tâm thức của sự tồn tại; bạn là linh hồn của sự tồn
tại. Bạn là một phần của tính thượng đế mênh mông này, cái biểu lộ dưới hàng
nghìn dạng: trong cây cối, trong chim chóc, trong con vật, trong con người...
nhưng nó là cùng tâm thức ở các giai đoạn khác nhau của sự tiến hoá. Và người
nhận ra bản thân mình và cảm thấy rằng Thượng đế mà mình đang tìm và kiếm trên
khắp thế giới, nằm ở bên trong trái tim mình, là đi tới điểm cao nhất của tiến
hoá. Không có cái cao hơn điều đó.
Nó làm cho
cuộc sống của bạn lần đầu tiên thành có nghĩa, có ý nghĩa, mang tính tôn giáo.
Nhưng bạn sẽ không là người Hindu, và bạn sẽ không là người Ki tô giáo, và bạn
sẽ không là người Do Thái; bạn sẽ đơn giản mang tính tôn giáo. Bằng việc là người
Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo hay người Jaina giáo hay Phật
tử, bạn đang phá huỷ sự thuần khiết của tính tôn giáo - nó không cần tới tính từ.
Tình yêu là tình yêu - bạn đã bao giờ nghe nói về tình yêu Hindu giáo chưa?
tình yêu Mô ha mét giáo? Tâm thức là tâm thức - bạn đã bao giờ nghĩ về tâm thức
Ấn Độ hay tâm thức Trung Quốc không? Chứng ngộ là chứng ngộ; dù nó xảy ra trong
thân thể da trắng hay trong thân thể da đen, dù nó xảy ra trong thanh niên hay
trong người già, dù nó xảy ra trong đàn ông hay đàn bà, điều đó không tạo ra
khác biệt gì. Nó là cùng một kinh nghiệm, cùng một hương vị, cùng một sự dịu
dàng, cùng một hương thơm.
Người không
thông minh là người chạy quanh khắp thế giới đi tìm cái gì đó, chẳng biết đích
xác cái gì. Đôi khi cái đó có lẽ là tiền bạc, đôi khi cái đó có lẽ là quyền lực,
đôi khi cái đó có lẽ là danh vọng, đôi khi cái đó có lẽ là kính trọng. Người
thông minh trước hết tìm vào bản thể mình trước khi người đó bắt đầu cuộc hành
trình vào thế giới bên ngoài. Điều đó dường như đơn giản và logic - ít nhất trước
hết nhìn vào bên trong ngôi nhà của bạn trước khi bạn đi tìm khắp thế giới. Và
những người đã nhìn vào bên trong bản thân mình đều đã thấy nó, không ngoại lệ
nào.
Phật Gautama
không phải là Phật tử. Từ phật - buddha đơn giản nghĩa là người đã thức tỉnh,
người đã ra khỏi giấc ngủ. Mahavira, người Jaina, không phải là người Jaina. Từ
jaina đơn giản nghĩa là người đã chinh phục - chinh phục bản thân mình. Thế giới
cần cuộc cách mạng vĩ đại nơi từng cá nhân tìm thấy tôn giáo của mình ở bên trong
bản thân mình. Khoảnh khắc các tôn giáo trở thành có tổ chức, chúng trở thành
nguy hiểm; chúng trở thành thực sự chính trị với bộ mặt giả của tôn giáo. Đó là
lí do tại sao tất cả các tôn giáo của thế giới cứ cố gắng chuyển đạo cho ngày một
nhiều người vào tôn giáo của họ. Đó là chính trị của con số; bất kì ai có con số
lớn hơn sẽ thành mạnh hơn. Nhưng không ai dường như quan tâm tới việc đem hàng
triệu cá nhân về cái ta riêng của họ.
Công việc của
tôi ở đây bao gồm việc đưa bạn ra khỏi mọi loại nỗ lực có tổ chức - bởi vì chân
lí không bao giờ có thể được tổ chức. Bạn phải đi một mình trên cuộc hành
hương, bởi vì cuộc hành hương sẽ là đi vào bên trong. Bạn không thể đem bất kì
ai đi cùng mình. Và bạn phải vứt bỏ mọi thứ bạn đã học từ người khác, bởi vì tất
cả những định kiến đó sẽ bóp méo tầm nhìn của bạn - bạn sẽ không thể thấy được
thực tại trần trụi của bản thể mình. Thực tại trần trụi của bản thể bạn là niềm
hi vọng duy nhất của việc tìm thấy Thượng đế.
Thượng đế là
thực tại trần trụi của bạn - không trang điểm, không có tính từ nào. Nó không bị
giới hạn bởi thân thể bạn, không bị giới hạn bởi việc sinh của bạn, không bị giới
hạn bởi mầu da của bạn, không bị giới hạn bởi giới tính của bạn, không bị giới
hạn bởi quốc gia của bạn. Nó đơn giản không bị giới hạn bởi bất kì cái gì. Và
nó sẵn có, gần thế: Chỉ một bước đi vào bên trong và bạn đã tới. Trong hàng
nghìn n ăm bạn đã được bảo rằng cuộc hành trình tới Thượng đế rất lâu. Cuộc
hành trình này không lâu đâu, Thượng đế không ở xa xăm. Thượng đế ở trong hơi
thở của bạn, Thượng đế ở trong nhịp tim của bạn, Thượng đế ở trong máu của bạn,
trong xương của bạn, trong tuỷ bạn - chỉ một bước nhắm mắt lại và đi vào bên
trong bản thân mình.
Có thể phải
mất chút thời gian bởi vì những thói quen cũ khó chết đi. Cho dù bạn nhắm mắt lại,
ý nghĩ sẽ cứ chen chúc trong bạn. Những ý nghĩ đó là từ bên ngoài và phương
pháp đơn giản, mà đã được các nhà tiên tri lớn của thế giới theo, chỉ là quan
sát ý nghĩ của bạn - chỉ là nhân chứng. Đừng kết án chúng, đừng biện minh
chúng, đừng hợp lí hoá chúng. Vẫn còn tách rời, vẫn còn dửng dưng, để chúng
trôi qua - chúng sẽ qua.
Và cái ngày
tâm trí bạn tuyệt đối im lặng, không nhiễu loạn gì, bạn đã đi bước đầu tiên đưa
bạn tới ngôi đền của Thượng đế.
Ngôi đền của
Thượng đế được làm bằng tâm thức của bạn. Bạn không thể đi tới đó với bạn bè
mình, với con mình, với vợ mình, với cha mẹ mình. Mọi người đều phải đi tới đó
một mình.
(Tình yêu – Tự do – Một mình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét