Tôi cảm thấy rằng tôi là người rất đặc biệt. Tôi đặc biệt đến mức
tôi muốn chỉ là người bình thường. Xin Thầy nói đôi điều về điều này?
Mọi người ở đây đều nghĩ hệt như vậy
đấy. Và cũng không chỉ ở đây đâu, mà ở mọi nơi khác nữa. Mọi người sâu trong
tim họ đều biết rằng mình là đặc biệt. Đây là trò đùa Thượng đế chơi trên mọi
người. Khi ngài làm ra một người mới và đẩy người đó xuống trái đất, ngài thì
thào vào tai người đó, “Con là đặc biệt. Con là vô song, con là duy nhất!”
Nhưng điều này ngài cứ làm cho mọi
người và mọi người cứ mang nó sâu trong tim, mặc dầu mọi người không nói to điều
đó như bạn đang làm, bởi vì họ sợ người khác có thể cảm thấy khó chịu. Và không
ai sẽ bị thuyết phục về điều ấy, cho nên phỏng có ích gì mà nói nó ra? Nếu bạn
bảo ai đó, “Tôi là người đặc biệt,” bạn không thể nào thuyết phục được người đó
bởi vì bản thân người đó biết rằng họ cũng là đặc biệt. Làm sao bạn có thể thuyết
phục được bất kì ai?
Vâng, có thể đôi khi ai đó được
thuyết phục, ít nhất giả vờ được thuyết phục. Nếu người đó có việc gì đó cần
làm với bạn, như việc hối lộ người đó có thể nói, “Vâng, anh thật là đặc biệt,
anh thật là vĩ đại.” Nhưng sâu bên dưới người đó biết kinh doanh vẫn cứ là kinh
doanh thôi.
Nếu bạn nghĩ bạn là đặc biệt thế
thì bạn nhất định tạo ra khổ cho bản thân bạn. Nếu bạn nghĩ rằng bạn cao hơn
người khác, khôn hơn người khác, thế thì bạn sẽ đạt tới bản ngã rất mạnh. Và bản
ngã là chất độc, chất độc thuần khiết. Và bạn càng trở nên bản ngã hơn, nó càng
gây tổn thương hơn, bởi vì nó là vết thương. Bạn càng trở nên bản ngã hơn thì bạn
càng không thể bắc cầu được từ cuộc sống. Bạn rơi ra khỏi cuộc sống; bạn không
còn trong luồng chảy của sự tồn tại, bạn đã trở thành tảng đá trong dòng sông.
Bạn đã lạnh như băng, bạn đã mất mọi hơi ấm, mọi tình yêu. Người đặc biệt không
thể yêu được, bởi vì bạn sẽ tìm đâu ra người đặc biệt khác?
Tôi đã nghe nói về một người vẫn
không lấy vợ trong cả đời mình, và khi người đó sắp chết, chín mươi tuổi, ai đó
hỏi ông ấy, “Ông vẫn không lấy vợ trong cả đời, nhưng ông chưa bao giờ nói lí
do là gì. Bây giờ ông sắp chết rồi, ít nhất giải đáp cho tò mò của chúng tôi
đi. Nếu có bí mật gì, bây giờ ông có thể nói ra, bởi vì ông sắp chết; ông sẽ
qua đời. Cho dù bí mật có được mọi người biết tới, điều đó không thể hại ông được.”
Người này nói, “Vâng, có một bí mật.
Không phải là tôi chống lại hôn nhân đâu, nhưng tôi đã tìm kiếm người đàn bà
hoàn hảo. Tôi cứ tìm và tìm mãi, và cả đời tôi trôi tuột qua.”
Người hỏi lại hỏi, “Nhưng trên
trái đất to lớn này, có đến hàng triệu người, một nửa là đàn bà, không lẽ ông
không thể tìn được một đàn bà hoàn hảo sao?”
Nước mắt lăn dài từ mắt người hấp
hối. Ông ta nói, “Vâng, tôi đã tìm ra một người.”
Người hỏi hoàn toàn bị sốc. Anh ta
nói, “Thế thì điều gì xảy ra? Sao ông lại không lấy vợ?”
Còn ông già nói, “Nhưng người đàn
bà này đang đi tìm người chồng hoàn hảo.”
Cuộc sống của bạn sẽ rất khó khăn
nếu bạn sống với những ý tưởng như vậy. Và vậy mà bản ngã thủ đoạn thế, tinh
ranh thế “Mình đặc biệt thế, trở thành bình thường thôi.” Nhưng trong cái bình
thường của bạn, bạn sẽ biết bạn là người bình thường phi thường nhất. Không ai
bình thường hơn bạn! Nó sẽ vẫn là cùng trò chơi thôi, được nguỵ trang lại.
Bạn hỏi, “Tôi cảm thấy rằng tôi là
người rất đặc biệt. Tôi đặc biệt đến mức tôi muốn chỉ là người bình thường. Xin
thầy nói đôi điều về điều này?”
Không ai là đặc biệt cả, hay, mọi
người đều đặc biệt. Không ai là bình thường, hay mọi người đều bình thường. Bất
kì điều gì bạn nghĩ về bản thân mình, xin nghĩ cùng điều đó về mọi người khác,
và vấn đề sẽ được giải quyết. Bạn có thể chọn. Nếu bạn muốn dùng từ ‘đặc biệt’,
bạn có thể nghĩ bạn là đặc biệt - nhưng thế thì mọi người cũng đặc biệt. Không
chỉ mọi người, mà cả cây cối, chim chóc, con vật, tảng đá - toàn thể sự tồn tại
đều đặc biệt, bởi vì bạn bắt nguồn từ sự tồn tại này và bạn sẽ tan biến trong sự
tồn tại này. Nhưng nếu bạn thích từ ‘bình thường’ - chính là từ hay hơn, thảnh
thơi hơn - thế thì biết rằng mọi người đều bình thường. Thế thì toàn thể sự tồn
tại là bình thường.
Một điều cần phải nhớ: bất kì điều gì bạn nghĩ về bản thân mình,
nghĩ cùng điều đó cho mọi người khác và bản ngã sẽ biến mất. Bản ngã là ảo tưởng
được tạo ra bởi việc suy nghĩ về bản thân mình theo cách này và nghĩ về người
khác theo cách khác. Nó là suy nghĩ kép. Nếu bạn vứt bỏ suy nghĩ kép, bản ngã
chết theo cách riêng của nó.
Osho (Dhammapada 1)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét