BẠN ĐANG NGỦ HAY THỨC?
Osho (Dhammapada 1)
Một trong những điều quan trọng nhất
cần được hiểu về con người là ở chỗ con người đang ngủ.
Ngay cả lúc người đó nghĩ mình đang thức, người đó không thức. Thức của người
đó rất mong manh; thức của người đó nhỏ tí xíu thế, không thành vấn đề chút
nào. Thức của người đó chỉ là cái tên đẹp, nhưng hoàn toàn trống rỗng.
Bạn ngủ ban đêm, bạn ngủ ban ngày;
từ sinh tới tử bạn cứ thay đổi hình mẫu ngủ, nhưng bạn chưa bao giờ thực sự thức
cả. Chỉ bằng việc mở mắt ra, đừng tự lừa mình rằng bạn thức. Chừng nào con mắt
bên trong còn chưa mở ra, chừng nào bên trong bạn còn chưa tràn đầy ánh
sáng, chừng nào bạn chưa thể thấy bản thân mình, bạn là ai, đừng nghĩ rằng bạn
đang thức.
Đó là ảo tưởng lớn nhất con người
đang sống trong đó. Và một khi bạn cho rằng bạn đã thức, thế thì không có vấn đề
làm bất kì nỗ lực nào để thức cả.
Điều đầu tiên chìm sâu vào trong
tim bạn là ở chỗ bạn đang ngủ, hoàn toàn ngủ. Bạn đang mơ, ngày tới, ngày đi. Bạn
đang mơ đôi khi với mắt mở và đôi khi với mắt nhắm, nhưng bạn đang mơ, bạn là
giấc mơ. Bạn chưa là thực tại.
Và, tất nhiên, trong mơ bất kì điều
gì bạn làm đều vô nghĩa, bất kì điều gì bạn nghĩ đều không ích gì, bất kì điều
gì bạn phóng chiếu vẫn còn là một phần của giấc mơ của bạn và không bao giờ cho
phép bạn thấy cái đang hiện hữu. Do đó sự nhấn mạnh của Phật... và không chỉ Phật
Gautama mà mọi chư phật đều nhấn mạnh chỉ một điều: Thức tỉnh! Liên tục, hàng
thế kỉ, toàn thể giáo huấn của họ có thể được hàm chứa trong một lời: Thức tỉnh!
Và họ đã phát minh ra các phương
pháp, chiến lược, họ đã tạo ra hoàn cảnh và không gian, và trường năng lượng
trong đó bạn có thể bị choáng vào nhận biết. Vâng, chừng nào bạn chưa bị
choáng, rung chuyển tới chính nền tảng của bạn, bạn sẽ không thức tỉnh đâu. Giấc
ngủ đã lâu quá rồi, nó đã đạt tới chính cốt lõi của bản thể bạn; bạn đã thấm đẫm
trong nó. Mỗi tế bào của thân thể bạn và từng thớ tâm trí bạn đã trở nên đầy việc
ngủ. Đấy không phải là hiện tượng nhỏ đâu. Do đó nỗ lực lớn được cần tới để tỉnh
táo, để chăm chú, để quan sát, để trở thành nhân chứng.
Nếu trên một chủ đề mà mọi chư phật
trên thế giới đều đồng ý, đây là chủ đề này: rằng con người như người đó vậy là
đang ngủ, và con người như người đó đáng phải vậy thì phải thức tỉnh. Thức
tỉnh là mục đích, và thức tỉnh là hương vị của mọi giáo huấn của họ.
Zarathustra, Lão Tử, Jesus, Phật, Bahauddin, Kabir, Nanak - tất cả những người
đã thức tỉnh này đều đã thuyết giảng một chủ đề duy nhất, trong các ngôn ngữ
khác nhau, trong các biểu dụ khác nhau, nhưng bài ca của họ là như nhau.
Giống
như vị mặn của biển - dù biển được nếm ở phương bắc hay phương đông hay phương
tây, biển bao giờ cũng mang vị mặn - hương vị của phật tính là tỉnh thức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét