Một mình: bản tính của bạn
(Aloneness –
Your self-nature)
Osho
Một mình là
đoá hoa, đoá hoa sen nở ra trong tim bạn. Một mình là tích cực, một mình là
lành mạnh. Nó là vui vẻ của bản thân con người bạn. Nó là vui vẻ có được không
gian riêng của bạn.
Thiền nghĩa
là: phúc lạc trong khi một mình. Người ta thực sự sống động khi người ta trở
nên có khả năng về nó, khi không còn phụ thuộc thêm nữa vào bất kì ai, vào bất
kì tình huống nào, vào bất kì điều kiện nào. Và bởi vì nó là của riêng người ta
nên nó có thể còn lại vào buổi sáng, buổi tối, ngày, đêm, trong tuổi xuân hay
tuổi già, trong khi mạnh khoẻ hay lúc ốm đau. Trong cuộc sống, cả trong cái chết
nữa, nó có thể còn lại bởi vì nó không phải là cái gì đó xảy ra cho bạn từ bên
ngoài. Nó là cái gì đó tuôn ra trong bạn. Nó chính là bản tính của bạn, nó là tự
tính.
Cuộc hành
trình bên trong là cuộc hành trình hướng tới cái tuyệt đối một mình; bạn không
thể đem bất kì ai cùng bạn tới đó. Bạn không thể chia sẻ trung tâm của mình với
bất kì ai, thậm chí cả với người bạn yêu. Nó không nằm trong bản chất của mọi vật;
chẳng có thể làm được gì về nó. Khoảnh khắc bạn đi vào trong thì mọi mối nối với
thế giới bên ngoài bị cắt đứt; mọi cây cầu đều bị gãy. Trong thực tế, toàn bộ
thế giới biến mất.
Đó là lí do
tại sao các nhà huyền môn đã gọi thế giới này là ảo vọng, maya, không phải vì
nó không tồn tại mà vì đối với thiền nhân, người đi vào bên trong, thì gần như
là thế giới không tồn tại. Im lặng sâu lắng làm sao; không tiếng động nào thấm
được vào nó. Sự một mình mới sâu sắc đến độ người ta cần có can đảm. Nhưng từ sự
một mình đó bùng phát ra phúc lạc. Từ sự một mình đó - là kinh nghiệm về Thượng
đế. Không có cách nào khác; chưa bao giờ có bất kì cách nào khác và sẽ chẳng
bao giờ có cách nào khác.
Mở hội sự một
mình, mở hội không gian thuần khiết của bạn, và bài ca vĩ đại sẽ cất lên trong
tâm bạn. Và nó sẽ là bài ca của nhận biết, nó sẽ là bài ca của thiền. Nó sẽ là
bài ca của con chim cô đơn cất lên từ khoảng xa xăm - không cất lên cho riêng
ai mà chỉ cất lên bởi vì trái tim tràn đầy và muốn cất lên, bởi vì đám mây tràn
đầy và muốn mưa, bởi vì đoá hoa tràn đầy và cánh hoa xoè ra và hương thơm thoảng
ra... không địa chỉ. Để cho sự một mình của bạn trở thành vũ điệu đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét