TÂM TRÍ
Bạn là chủ, ý tưởng là khách
Osho
Thứ nhất, bạn nên hiểu là, tâm trí
không hiện hữu như một thực thể độc lập…Chỉ có những ý nghĩ thôi. Thứ hai: ý
nghĩ tồn tại độc lập với bạn, chúng không liên hệ gì đến bạn. Chúng không phải
là một với bản chất chân thật hay tự tánh của bạn. Chúng đến rồi đi… nhưng bạn
vẫn luôn tồn tại.
Bạn như một bầu trời. Bầu trời
không đến, không đi. Bầu trời luôn hiện diện. Các đám mây đến rồi đi. Chúng là
những hiện tượng tạm thời, chúng không phải bất diệt. Cho dù bạn cố gắng bám vào
một ý tưởng, bạn cũng sẽ không thể giữ chúng lâu dài được. Nó phải ra đi, nó có
sự sống chết riêng của nó, luôn luân lưu như dòng chảy. Ý tưởng không là của bạn.
Chúng không thuộc về bạn. Chúng đến như là khách, người đến thăm, không phải là
chủ nhà.
Quán chiếu sâu sắc hơn, bạn sẽ trở
thành ông chủ nhà, ý tưởng sẽ là khách. Vì là khách nên chúng đẹp đẽ, nhưng nếu
bạn hoàn toàn quên mất bạn là chủ và ý tưởng trở thành chủ, thì bạn là một đống
lộn xộn. Địa ngục chính là vậy. Bạn là chủ nhà, căn nhà thuộc về bạn
nhưng bạn lại để những người khách trở thành chủ nhân. Bạn tiếp nhận họ. Bạn
chăm sóc cho họ, nhưng bạn không bao giờ nên bị chấp, bị đồng hóa (get identified).
Nếu không, họ sẽ trở thành chủ nhân của bạn.
Tâm trí trở thành vấn đề vì bạn đã
bám chắc vào tâm trí quá sâu và đã quên mất hoàn toàn cái khoảng cách với chúng.
Bạn quên là họ chỉ là khách. Họ đến rồi sẽ ra đi. Hãy luôn luôn nhớ đến cái vẫn
tồn tại trong bạn: Đó là chơn tánh (your nature) của bạn. Đó là Đạo của bạn
(your Tao).
Hãy không ngừng chú ý đến những gì
không đến không đi, chỉ như bầu trời. Các luồng tư tưởng đó sẽ thay đổi như thời
tiết. Đừng bị lôi cuốn vào khách, bám chắc
vào chủ. Khách sẽ đến rồi đi.
Dĩ nhiên, có những người khách xấu
và có những người khách tốt. Bạn không cần lưu tâm đến họ. Một chủ nhân tốt sẽ tiếp
mọi khách như nhau, không có sự phân biệt. Một người chủ tốt chỉ là một người chủ
tốt: Một ý tưởng xấu hiện đến, anh ta cũng tiếp đãi nó như đã tiếp đãi với một y
tưởng tốt. Tư tưởng đó bất thiện hoặc thiện lành không phải là mối bận
tâm chính của người chủ.
Một khi bạn có phân biệt ý tưởng này là tốt và tư tưởng kia
là xấu, bạn đang làm gì vậy? Bạn đang kéo những ý tưởng tốt đến gần bạn hơn và bạn
đang đẩy những ý tưởng xấu ra thật xa bạn.
Không sớm thì muộn, bạn sẽ bị chấp vào những ý tưởng tốt, và chúng sẽ trở thành
ông chủ. Và bất kỳ những ý tưởng nào trở thành chủ nhân cũng đều gây tai họa –
bởi vì điều này không đúng. Nó không phải Chân Tánh. Ý tưởng chỉ là những kẻ giả
vờ (pretender) mà bạn lại đồng hóa với nó, đã chấp vào nó, cho nó là mình. Đồng
hóa là một căn bệnh.
Chỉ cần nhớ một điều:
Không để bị chấp vào cái đến rồi
đi. Sáng, trưa, chiều đến rồi đi. Đêm trôi qua rồi bình minh lại, nhưng Tự tánh
bạn vẫn còn đó.Bạn vẫn còn đó như tâm thức thuần khiết, thanh tịnh (pure consciousness).
Tâm thức này không phải là tên của bạn vì tên cũng là một ý niệm, không phải là
tướng mạo của bạn vì nó cũng lại là một ý niệm, không phải là thân xác của bạn,
bởi vì một ngày kia bạn sẽ nhận ra rằng đây cũng lại là một ý niệm.
Chỉ một tâm thức trong sạch đơn
thuần, không tên tuổi, không tướng mạo; chỉ là một sự trong khiết, vô tướng vô
danh, chỉ là Cái Biết tồn tại.
Nếu bạn bị đồng hóa, bạn sẽ cho bạn
là tâm trí. Nếu bạn bị đồng hóa, bạn sẽ tự cho bạn là thân xác. Nếu bạn bị đồng
hóa, bạn sẽ tự cho là bạn là danh sắc và hình tướng - cái mà Ấn Độ giáo gọi là nama
và rupa, danh và sắc. Khi đó thì chủ đã mất. Bạn đã quên mất đi cái bất di bất
dịch và cái nhất thời trở nên trọng đại trong bạn. Cái nhất thời là phàm
(world), cái bất diệt là thánh (divine).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét