KHUẤY NƯỚC TRONG BẰNG TAY
(Osho – Kỉ luật của siêu việt 2 )
Phật nói:
Những người có đam mê không bao giờ
có khả năng cảm nhận đạo, vì điều đó giống như khuấy nước trong bằng tay. Mọi người có thể tới đó muốn tìm thấy sự
phản chiếu khuôn mặt mình tuy nhiên họ sẽ không bao giờ thấy. Tâm trí bị rắc rối
và khổ sở với đam mê là không thuần khiết, và với nguyên nhân đó nó không bao
giờ thấy được đạo. Này các sư, lánh xa đam mê. Khi bụi đam mê được rũ bỏ đạo sẽ
tự nó biểu lộ.
Thấy đạo cũng giống như đi vào trong
phòng tối với ngọn đuốc. Bóng tối lập tức ra đi trong khi một mình ánh sáng còn
lại. Khi đạo được đạt tới và chân lí được nhìn thấy, dốt nát tan biến và chứng
ngộ kéo dài mãi mãi.
Vị phật là
ai? Hay phật tính là gì? Chừng nào bạn còn chưa có quan niệm rõ ràng về điều
đó, sẽ khó mà hiểu được lời của Phật. Để hiểu những lời này, bạn sẽ phải hiểu cội
nguồn từ đâu chúng nảy sinh. Để hiểu hoa, bạn sẽ phải hiểu rễ. Chừng nào bạn
còn chưa hiểu rễ, bạn có thể ca ngợi hoa, nhưng bạn sẽ không có khả năng hiểu
nó.
Vị phật là
ai? Hay phật tính là gì? Từ 'phật' nghĩa
là nhận biết thuần khiết, trạng thái của nhận biết tuyệt đối. Vị Phật không phải
là người mà là trạng thái - trạng thái tối thượng, việc nở hoa tối thượng.
Phật chẳng có liên quan gì tới Phật Gautam. Trước Phật Gautam đã có nhiều chư
phật, và sau Phật Gautam đã có nhiều chư phật. Phật Gautam chỉ là một người đã
đạt tới tâm thức tối thượng đó.
Từ 'Phật'
cũng giống như Christ. Jesus chỉ là một trong các Christ - những người đã đạt tới
nở hoa tối thượng. Đã có nhiều Christ và sẽ có nhiều. Nhớ điều đó - rằng phật
tính không phải là theo bất kì con đường nào được hạn chế bởi Phật Gautam. Ông ấy
chỉ là một ví dụ về phật tính là gì.
Bạn thấy một
hoa hồng. Nó không phải là hoa hồng, nó chỉ là một trong các hoa hồng. Hàng triệu
bông đã tồn tại trước đó, hàng triệu bông đang tồn tại ngay bây giờ, hàng triệu
bông sẽ tồn tại trong tương lai. Nó đơn giản là một đại diện. Hoa hồng này đơn
giản là một đại diện của tất cả các hoa hồng đã từng có, đang có và sẽ có.
Vị phật
không được xác định bởi cá tính của ông ấy. Ông ấy được xác định bởi trạng thái
tối thượng của bản thể ông ấy, cái vượt ra ngoài cá tính. Và khi vị phật nói,
ông ấy không nói như một người. Ông ấy nói qua nhận biết tối thượng của mình.
Thực tế nói rằng ông ấy nói là không đúng. Không có ai để nói, không có cái ngã
trong ông ấy để nói. Và thực tế ông ấy chẳng có gì để nói cả. Ông ấy đơn giản
đáp ứng. Cũng như bạn đi và bắt đầu hát trong thung lũng, thung lũng đáp lại.
Thung lũng đơn giản vọng lại bạn.
Khi bạn tới
vị phật, ông ấy đơn giản soi gương bạn. Bất kì điều gì ông ấy nói cũng chỉ là sự
phản chiếu. Nó là câu trả lời cho bạn, nhưng ông ấy chẳng có gì để nói về mình.
Nếu vị phật khác tới ông ấy, họ cả hai sẽ vẫn còn tuyệt đối im lặng, hai tấm
gương đối diện nhau... chẳng cái gì sẽ được phản chiếu. Các tấm gương sẽ phản
chiếu lẫn nhau, nhưng không cái gì sẽ được phản chiếu. Hai tấm gương - nghĩ về
hai tấm gương đối diện nhau. Nếu Christ tới gặp Phật, hay Phật ở đâu đó trên
các nẻo đường cuộc sống mà bắt gặp Lão Tử, họ sẽ tuyệt đối im lặng - sẽ không
có tiếng vọng.
Cho nên khi
Phật nói, nhớ điều đó. Ông ấy không nói gì đặc biệt. Ông ấy đơn giản phản chiếu
mọi người. Đó là lí do tại sao vị phật không bao giờ có thể rất nhất quán. Triết
gia có thể rất nhất quán. Ông ta có cái gì đó để nói. Ông ta nhớ điều đó, ông
ta bám vào điều đó, ông ta chưa bao giờ nói cái gì đi ngược lại điều đó... ông
ta xoay xở. Vị phật nhất định là mâu thuẫn bởi vì mỗi lần ai đó đối diện với
ông ấy, cái gì đó khác sẽ nảy sinh. Điều đó sẽ tuỳ thuộc vào người đối diện với
ông ấy.
Điều đó cũng
giống như tấm gương. Nếu bạn tới trước tấm gương, nó là khuôn mặt của bạn. Ai
đó khác tới, thế thì nó là khuôn mặt của người đó. Khuôn mặt sẽ cứ thay đổi. Bạn
không thể nói với tấm gương, 'Anh rất không nhất quán. Lúc thì anh hiện khuôn mặt
đàn bà lúc thì hiện khuôn mặt đàn ông, lúc thì khuôn mặt đẹp lúc thì khuôn mặt
xấu.' Tấm gương sẽ đơn giản giữ im lặng thôi. Nó có thể làm gì được? Nó đơn giản
phản chiếu. Nó phản chiếu bất kì cái gì đang đó.
Cho nên lời
Phật là rất mâu thuẫn. Jesus mâu thuẫn, Phật mâu thuẫn, Krishna mâu thuẫn, Lão
Tử cực kì mâu thuẫn. Hegel không mâu thuẫn, Kant không mâu thuẫn, Russell không
mâu thuẫn, Khổng Tử không mâu thuẫn, Manu không mâu thuẫn. Họ có giáo điều nào
đó. Họ không phản chiếu bạn. Họ có cái gì đó để nói. Họ cứ nói. Họ không như tấm gương, họ giống như ảnh chụp.
Nó chẳng bận tâm bạn là ai; nó vẫn còn như vậy. Nó chết. Nó có định nghĩa và
hình dạng rõ ràng.
Phật tính là nhận biết vô hình dạng. Nhớ điều đó, bằng không nhiều lần bạn
sẽ bắt gặp mâu thuẫn và bạn sẽ không có khả năng hình dung ra cái gì đang xảy
ra.
Khi Phật chết,
lập tức có nhiều tranh cãi, và các tín đồ chia thành nhiều giáo phái. Bởi vì ai
đó đã nghe Phật nói điều này, và ai đó đã nghe điều gì đó tuyệt đối mâu thuẫn với
nó. Cho nên không có khả năng nào. Làm sao một người có thể nói được tất cả những
điều đó? Cho nên, ai đó phải nói dối... và mọi người bắt đầu phân chia ra. Họ
phân chia ra thành nhiều trường phái. Phật bị cắt xén. Ai đó mang tay ông ấy,
ai đó mang đầu ông ấy, ai đó mang chân ông ấy - nhưng ông ấy không còn là hiện
tượng sống nữa.
Bây giờ, những
triết lí này rất nhất quán... rất nhất quán, rất logic - nhưng chết. Vị Phật không phải là triết gia,
ông ấy không phải là người hệ thống hoá. Vị Phật không logic theo bất kì cách
nào. Ông ấy đơn giản sống động, và ông ấy phản chiếu mọi thứ đang đó.
Cho nên khi
bạn tới vị phật, ông ấy trả lời bạn. Ông ấy không có câu trả lời cố định để
trao cho bạn, ông ấy trả lời bạn. Ông ấy không có khuôn mặt công cộng. Mọi
khuôn mặt của ông ấy đều riêng tư và chúng phụ thuộc vào bạn. Nếu bạn mang
khuôn mặt đẹp tới cho ông ấy, bạn sẽ thấy khuôn mặt riêng của mình được phản
chiếu. Và nếu bạn tới mà không có khuôn mặt nào... thuần khiết, tựa tấm gương...
chẳng cái gì sẽ được phản chiếu. Thế thì Phật biến mất, ông ấy chẳng có gì để
nói cả.
Những người
đã sống cùng Phật, họ biết. Khi họ có tâm trí riêng của mình, những tâm trí đó
được phản chiếu trong ông ấy. Khi tâm trí họ bị loại bỏ, họ thực sự trở thành
thiền nhân, và khi họ nhìn vào Phật chẳng có ai cả... chỉ cái trống rỗng, thung
lũng, im lặng thuần khiết, hồn nhiên nguyên thuỷ - nhưng không có ai ở đó cả.
Những lời này được thu thập lại, được biên soạn, bởi
trường phái nào đó. Chúng rất nhất quán. Nhiều lời đã bị loại bỏ, những lời dường
như mâu thuẫn. Nhiều lời đã không được được đưa vào, những lời mơ hồ. Những lời
này đã được thu thập lại bởi một trường phái đặc biệt. Về sau tôi sẽ thảo luận
về các nguồn khác, và nhiều lần bạn sẽ bắt gặp những mâu thuẫn. Nhớ điều đó.
Và những người
ở gần tôi, họ phải hiểu điều này, tuyệt đối rõ ràng, bởi vì tôi sẽ tự mâu thuẫn
mọi ngày. Điều đó tuỳ thuộc vào bầu khí hậu. Điều đó còn tuỳ... Nếu thời tiết
nhiều mây, tôi nhiều mây. Nếu mặt trời chiếu sáng và trong trẻo, tôi là cách
đó.
Bạn không chỉ
tới tôi với những câu hỏi, bạn còn tới với những câu trả lời. Có thể câu trả lời
còn chưa được biết tới với bạn, có thể câu trả lời còn bị giấu kín trong vô thức
của bạn, ẩn núp đâu đó trong bóng tối của linh hồn bạn. Câu hỏi là có ý thức,
câu trả lời là vô ý thức. Chức năng của tôi là làm cho câu trả lời của bạn
thành hiển nhiên rõ ràng cho bạn, đem nó ra ánh sáng. Tôi nhất định phải mâu
thuẫn.
Tôi không phải
là người theo đám đông. Tôi không quan tâm tới đám đông. Tôi chỉ quan tâm tới
các đệ tử và người say mê. Điều đó nghĩa là tôi chỉ quan tâm tới mối quan hệ
thân thiết. Tôi quan tâm tới bạn, và bất kì cái gì tôi nói với bạn đều được nói
cho bạn và không liên quan tới người khác. Khi tôi nói một cách cá nhân, thế
thì tôi đang nói với một người đặc biệt. Với người khác điều đó có thể không
liên quan. Cho dù là cùng người đó, điều đó không liên quan vào ngày mai, bởi
vì người đó sẽ thay đổi.
Cuộc sống
liên tục thay đổi. Và tôi chỉ nhất quán với cuộc sống chứ không cái gì khác.
Cho nên tôi nhất định mâu thuẫn. Cho nên nếu đôi khi bạn bắt gặp mâu thuẫn, đừng
vội vã, và đừng cố gắng hình dung ra bằng cách nào đó, và đừng cố gắng sửa lại
chúng. Cứ để chúng như chúng vậy.
Một người
như Phật phải mâu thuẫn. Ông ấy phải chứa tất cả mọi mâu thuẫn bởi vì ông ấy chứa
tất cả các khả năng của nhân loại. Ông ấy chứa tất cả mọi câu hỏi có thể có và
mọi câu trả lời có thể có. Ông ấy chứa tất cả bề mặt có thể có và tất cả các
pha có thể có. Ông ấy chứa toàn thể quá khứ của nhân loại, hiện tại và tương
lai.
Đó là nghĩa
khi Phật nói, 'Khi ông đã tới nhà, kho bản thể bên trong nhất của ông chói
sáng, tất cả sẽ được biết - tất mọi điều quá khứ, hiện tại và tương lai. Không
cái gì còn lại không được biết. Trong việc biết đó mọi thứ đều được hiển lộ.'
Nhưng mọi thứ... và các thứ đều không nhất quán.
Đó là cái đẹp
của thế giới - rằng mọi sự đều không nhất quán. Mọi thứ đều có phẩm chất khác
nhau, cá tính khác nhau. Mọi thứ đều là hiện hữu theo cách riêng của chúng, và
Phật đơn giản phản chiếu... sự phản chiếu, tấm gương.
Những lời
này bao giờ cũng bắt đầu bởi Phật nói. Nhớ điều đó. Khi điều đó được nói, Phật
nói, điều đó đơn giản nghĩa là ông ấy chẳng có gì để nói cả. Ông ấy phản xạ,
ông ấy phản xạ lại bạn. Ông ấy đơn giản biểu lộ cho bạn, bạn là ai. Ông ấy hiển
lộ bạn cho bản thân bạn. Ông ấy đem bạn về trung tâm riêng của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét